1 Tuổi học trò bình yên quá đỗi 07/04/12, 08:36 pm
Bui Danh Nam
Trung tá
Một mùa hè nữa lại sắp đến, bao yêu thương trong tôi chợt quay về. Hàng phượng vĩ ngẩn ngơ từng bông đỏ rực. Cánh bằng lăng tím ngắt trên xác ve khô. Mùa cũ qua đi ngỡ như là hơi thở. Nỗi nhớ đong đầy trang lưu bút thuở nào.
Nét chữ bạn bè nghuệch ngoạc mang dấu tích tháng năm. Chữ tròn tròn béo béo tựa như thân hình của chủ nhân Mai. Chữ xiêu vẹo, hàngnọ xọ hàng kia của ngố Kiên…Rồi chữ “bác sĩ” của Minh “quậy”. Mỗi người một vẻ, đểlàm nên tập thể 12C đa sắc màu, đa tính cách.
Vẫn còn đó, chỗ thân quen tôi ngồi bên cửa sổ. Những chiều học mơ mộng thả hồn vào những trang thơ. Để rồi thầy cô bắt gặp, chịu phạt, gãi đầu bỡ ngỡ. Thẹn thùng cười, chữa ngượng bằng câu xin lỗi… vô tư. Mắt gỗ trên bàn nếu vô tình ai biết được. Chắc rồi sẽ mỉm cười cho lứa tuổi "thứ ba học trò”.
Tuổi học trò trong tôi tựa như trang giấy trắng. Cầm bút viết vào nghuệch ngoạc mà chẳng sợ sai. Mái trường tiểu học tôi ê a “gạo” bài. Mắtcười tít lên khi nhận điểm 10 đỏ chót. Mỗi sớm mai, hiền ngoan ngồi trên yên xe mẹ. Đặt vô vàn những câu hỏi tạisao? Có những lần không hiểu sao thích được “nghỉ học ”. Giả vờ ốm, nằm trong chăn cứ cười khì…
Tôi từng ao ước thời học trò là mãi mãi. Để sẻ chia bao buồn vui của bạn bè. Giọt nước mắt đứa bạn thân lần đầu thất bại. Tựa vai tôi, thiêng liêng lắm tình bạn thân.Rồi giờ ra chơi, cả lũ ùa chạyxuống căn tin. Me xoài, cóc, ổi dúi đầy túi cặp mang vào trong lớp. Thòm thèm mắt liếc... cô, thỉnh thoảng cắn một miếng cho đỡ… thèm.
Tuổi học trò ơi, sao bình yên quá đỗi! (Ảnh minh họa)
Nhớ những lần tôi nổi hứng lên làm “ca sĩ” lớp. Giọng vịtbầu khàn đặc át tiếng cười lũbạn. Những tràng vỗ tay pháo ran ngượng mặt gấc. Thôi rồi, tan tành ôm mộng hát hò…
Nhớ những lần cả lũ nằm bênnhau ngước lên bầu trời. Chiều mùa hạ trời trong xanh quá đỗi. Nhìn đám may kia cứ mãi miết trôi. Chở ước mơ bạn, tôi đi về phía chân trời xa.
Nhớ những buổi sinh nhật không quà. Ừ, thì thứ lỗi cho học trò nghèo khổ. Mai này giàu có bù lại sau.
Nhớ những “vụ” chỉ có mãi trong thuở học trò. Sổ đầu bài ai giấu đi để rồi nhờ cô phân xử. Bao lo lắng giờ chỉ còn trong quá khứ. Ôn lại, trong tôi chợt thấy lo lo.
Chợt hoen mắt thương học trò những mùa thi, thâm quầng, trũng đen con mắt. Ước mơ, vào đời, sự nghiệp còn trướcmặt… Nhọc nhằn cóp nhặt kiến thức chạy đua với thời gian.
Tuổi học trò ơi, sao bình yên quá đỗi
Nét chữ bạn bè nghuệch ngoạc mang dấu tích tháng năm. Chữ tròn tròn béo béo tựa như thân hình của chủ nhân Mai. Chữ xiêu vẹo, hàngnọ xọ hàng kia của ngố Kiên…Rồi chữ “bác sĩ” của Minh “quậy”. Mỗi người một vẻ, đểlàm nên tập thể 12C đa sắc màu, đa tính cách.
Vẫn còn đó, chỗ thân quen tôi ngồi bên cửa sổ. Những chiều học mơ mộng thả hồn vào những trang thơ. Để rồi thầy cô bắt gặp, chịu phạt, gãi đầu bỡ ngỡ. Thẹn thùng cười, chữa ngượng bằng câu xin lỗi… vô tư. Mắt gỗ trên bàn nếu vô tình ai biết được. Chắc rồi sẽ mỉm cười cho lứa tuổi "thứ ba học trò”.
Tuổi học trò trong tôi tựa như trang giấy trắng. Cầm bút viết vào nghuệch ngoạc mà chẳng sợ sai. Mái trường tiểu học tôi ê a “gạo” bài. Mắtcười tít lên khi nhận điểm 10 đỏ chót. Mỗi sớm mai, hiền ngoan ngồi trên yên xe mẹ. Đặt vô vàn những câu hỏi tạisao? Có những lần không hiểu sao thích được “nghỉ học ”. Giả vờ ốm, nằm trong chăn cứ cười khì…
Tôi từng ao ước thời học trò là mãi mãi. Để sẻ chia bao buồn vui của bạn bè. Giọt nước mắt đứa bạn thân lần đầu thất bại. Tựa vai tôi, thiêng liêng lắm tình bạn thân.Rồi giờ ra chơi, cả lũ ùa chạyxuống căn tin. Me xoài, cóc, ổi dúi đầy túi cặp mang vào trong lớp. Thòm thèm mắt liếc... cô, thỉnh thoảng cắn một miếng cho đỡ… thèm.
Tuổi học trò ơi, sao bình yên quá đỗi! (Ảnh minh họa)
Nhớ những lần tôi nổi hứng lên làm “ca sĩ” lớp. Giọng vịtbầu khàn đặc át tiếng cười lũbạn. Những tràng vỗ tay pháo ran ngượng mặt gấc. Thôi rồi, tan tành ôm mộng hát hò…
Nhớ những lần cả lũ nằm bênnhau ngước lên bầu trời. Chiều mùa hạ trời trong xanh quá đỗi. Nhìn đám may kia cứ mãi miết trôi. Chở ước mơ bạn, tôi đi về phía chân trời xa.
Nhớ những buổi sinh nhật không quà. Ừ, thì thứ lỗi cho học trò nghèo khổ. Mai này giàu có bù lại sau.
Nhớ những “vụ” chỉ có mãi trong thuở học trò. Sổ đầu bài ai giấu đi để rồi nhờ cô phân xử. Bao lo lắng giờ chỉ còn trong quá khứ. Ôn lại, trong tôi chợt thấy lo lo.
Chợt hoen mắt thương học trò những mùa thi, thâm quầng, trũng đen con mắt. Ước mơ, vào đời, sự nghiệp còn trướcmặt… Nhọc nhằn cóp nhặt kiến thức chạy đua với thời gian.
Tuổi học trò ơi, sao bình yên quá đỗi