Đăng Nhập

Quên mật khẩu

Tìm kiếm nội dung
 

Bài đăng gần đây

» Giới thiệu website về bệnh gan
thanhmai9x 10/10/13, 12:10 am

» Cần tìm bạn gái để đi đến hôn nhân tại Hà Nội
babesophile 07/08/13, 11:02 pm

» Chùa Keo - Thái Bình?
mhdvn2013 24/07/13, 02:42 pm

» ĐÀO TẠO TRUNG CẤP CHẤT LƯỢNG CAO TẠI TRƯỜNG TRUNG CẤP CNTT SÀI GÒN
tuyensinhsitc 01/04/13, 08:45 am

» ĐÀO TẠO TRUNG CẤP CHẤT LƯỢNG CAO TẠI TRƯỜNG TRUNG CẤP CNTT SÀI GÒN
tuyensinhsitc 27/03/13, 03:34 pm

» Trang web luyện thi trắc nghiệm trực tuyến
tungvu1210 24/01/13, 02:19 pm

» Nhật ký Mr Ken
xelu 10/01/13, 11:14 pm

» MU Binhyen SS4
winterpow 20/11/12, 11:51 pm

» Hướng dẫn lập diễn đàn lớp
Admin 02/11/12, 10:28 am

» Bê tông tự trộn
minhtuanabc 30/10/12, 11:14 pm

» Forum Cổng game đáng chú ý nhất tháng 10
Lokier1234 29/10/12, 10:03 am

» Ảnh trường lớp, bạn bè
huongvu89 09/10/12, 11:29 am

» Giúp em với
Đạt 21/09/12, 07:19 pm

» Tặng từ 20- 50% cho các khóa học tiếng anh
ocean_trainingtb 12/09/12, 10:07 am

» Kỳ Lân Kiếm Thế Alpha Test 07-09-2012 [Open ngày 13-09-2012]
doirach88 11/09/12, 03:14 pm

» Tuyển sinh Lập trình viên năm 2012
ipmac_online 22/08/12, 11:36 am

» những phương pháp giải hóa độc đáo của thầy Vũ Khắc Ngọc (cực HOT)
dkx_95 09/08/12, 08:28 pm

» Phim khoa học trẻ em
sachvang 03/08/12, 08:24 pm

» Kiếm thế Free cho anh em !!
fpt0122 30/07/12, 04:46 pm

» Em về với người (Tiêu trúc)
dkx_95 12/07/12, 06:37 am

Top posters
dkx_95 (166)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
Bui Danh Nam (139)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
Admin (37)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
Lylyxinh (31)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
nganha_2410 (17)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
Tuyển (14)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
Tulip_mua_he (12)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
process (10)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
xelu (9)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 
maithanhhp (6)
Tiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 VotebarTiểu thư đi học - chương 9-10-11-12 Votebar 

Lượt truy cập

You are not connected. Please login or register

Xem bài cũ hơn  |  Xem bài mới hơn  |  Đầu trang  |  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

dkx_95

dkx_95
Thượng tá
Thượng tá
Tiếp chương 8:
- Lại còn quăng thiệp vô mặt người ta nữa.
- Cho mình xin lỗi.
Không biết Minh Lan tìm đâu ra được vô số khuyết điểm của Duy ra kể. Những lỗi từ thời xa xưa nào đó mà Duy không nhớ nổi. Nhưng nó không hề phản kháng, chỉ xin lỗi tới bến. Minh Lan nói cách nào mà cuối cùng Duy thấy tội lỗi của nó chồng chất. Và nó mới là nguyên nhân của chuyện xích mích, còn cô nàng thì hoàn toàn vô tội.
Duy thấy oan ức quá. Nhưng nó tự nhủ phải làm thinh nhường nhịn. Nhường con gái một chút cũng không sao. Còn hơn chọc cho cô nàng khóc. Con trai mà ăn thua đủ với con gái thì còn gì là chí khí nam nhi.
Nhưng đứng im nghe kể tội hoài, ai mà chịu cho được. Duy bèn tìm cách đánh lạc hướng cô nàng:
- Lúc trước mình phát hiện một quán kem đậu xanh ngon lắm, đi không?
Nghe nói đến kem, Minh Lan có vẻ chú ý lắm. Nó quên ngay chuyện gây cấn lúc nãy, cười mím mím:
- Ði thì đi.
- Ði ngay bây giờ chứ?
Minh Lan trả lời bằng một cái gật đầu. Thấy xấp thiệp còn dưới đất, nó cúi xuống nhặt lên cho vào giỏ. Nhưng nhớ mới trả người ta mà bây giờ giữ lại thì quê, nó bèn hỏi:
- Cái này có muốn lấy lại không?
- Thôi, tặng rồi thì bạn giữ đi. Trả lại mình buồn lắm.
Duy cũng còn khá thông minh, chứ nếu nó bảo bỏ thì chắc sẽ thấy trời xanh đổ lệ.
Ngồi trong quán kem, Minh Lan và Duy nói về chuyện liên hoan lúc sáng. Cả hai hơi tiếc vì không ca chung với nhau. Sẵn dịp, Duy nói luôn:
- Lan này, sao lúc trước tự nhiên không nói chuyện với mình. Có lý do gì không?
Nghe Duy hài tội một cách kín đáo, Minh Lan quê lắm, nó bèn nói lãng đi:
- Cũng không nhớ lúc đó tại sao, quên rồi.
Minh Lan không nói nhưng Duy cũng lờ mờ đoán ra. Nó biết lúc trước Minh Lan thấy nó hay bỏ học nên khi dễ­. Sau này nó thể hiện bản tính hẳn hoi. Và cô nàng quay ra nể phục nó.
Hình như con gái chỉ nể phục con trai hơn nó một cái đầu.
Duy ngồi lặng lẽ suy nghĩ. Còn Minh Lan thì vô tư ăn kem và kể lại chuyện Hồng cô nương quẹt phấn lên mặt Ðông Kisốt. Vừa kể cô nàng vừa cười giòn giã như rất thú vị.
Duy nhìn Minh Lan một cách ngạc nhiên. Lúc nãy cô nàng khóc mù trời. Bây giờ huyên thuyên cười nói vui vẻ. Nó nhớ có lần thằng Quang bảo "con gái sáng nắng chiều mưa". Nhưng Minh Lan thì không đợi đến chiều. Khóc cười thay. Surprised Surprised Surprised



Trước giờ họp hội đồng, thầy hiệu trưởng mời cô Thy vào văn phòng và thông báo:
- Ban giám hiệu có thảo luận riêng về trường hợp của cô và quyết định cô sẽ tiếp tục theo chủ nhiệm lớp năm ngoái. Cô có ý kiến gì không?
Cô Thy rất hài lòng về chuyện này nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên:
- Sao ban giám hiệu quyết định như vậy hả thầy ?
Thầy hiệu trưởng mỉm cười khuyến khích:
- Năm ngoái lớp 11C quậy quá. Ban giám hiệu rất đau đầu. Lúc giao lớp cho cô, tôi nghĩ là cô không chủ nhiệm nổi một năm nhưng thực tế lại trái ngược. Cô làm chúng tôi ngạc nhiên. Cô khá lắm.
- Thật ra chúng nó không khó dạy như mình tưởng đâu. Nếu theo sát lớp và hiểu tâm lý chúng nó, thì nó lại rất dễ­ bảo.
- Ðó, cái đó mới là vấn đề. Không phải thầy cô nào cũng chịu theo sát nó. Sự phá phách của nó thường làm cho giáo viên mất bình tĩnh và trừng phạt. Vậy rồi tạo cho chúng nó tâm lý xa cách giáo viên. Mà thầy cô và học trò không yêu mến nhau thì làm sao dạy được.
- Vâng, điều chủ yếu là phải có tình cảm với lớp, vị tha nữa thầy ạ, cái đó quan trọng lắm.
Thầy hiệu trưởng đề nghị:
- Năm nay cô nên viết sáng kiến kinh nghiệm về phương pháp chủ nhiệm lớp cá biệt, tôi nghĩ cô sẽ thành công đó.
Cô Thy cười khiêm tốn:
- Em mới ra trường hai năm, chưa có kinh nghiệm nhiều, em không dám.
- Nhưng cô đã lập thành tích đáng kể, đưa một lớp từ hạng bét ở trường lên đứng hạng đầu, cái đó đâu cần phải có kinh nghiệm lâu năm. Này, cô làm thế nào mà thu phục được chúng nó vậy ?
Cô Thy suy nghĩ một lát rồi nói nghiêm túc:
- Em nghĩ điều kiện đầu tiên là thương mến chúng nó, lúc đó mình sẽ dễ­ kiên nhẫn khi đối diện với những trò phá phách của chúng nó.
Cô ngừng lại một lát rồi nói thêm:
- Mềm mỏng nhưng cũng cứng rắn, em nghĩ như vậy.
Thầy hiệu trưởng gật đầu đồng tình:
- Ðúng. Mềm mỏng nhưng phải cứng rắn. Vì nếu nhu nhược trước những trò tai quái, chúng không sợ mình đâu.
Thầy hiệu trưởng nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ họp, thầy gút lại:
- Thế nào, cô đồng ý chủ nhiệm lớp 12 chứ? Phải soạn thêm giáo án cực đấy.
- Dạ, không sao, chỉ sợ ban giám hiệu lo lắng về năng lực của em thôi.
- Lo lắng? Một giáo viên như cô mà phải lo lắng về năng lực? Cô khiêm tốn.
Nói rồi thầy bật cười ha hả và đứng lên. Cô Thy cũng đứng dậy đi sang phòng họp. Cái tin vừa nhận đem lại cho cô tâm trạng vừa vui vừa thấy nặng trách nhiệm. Nhưng điều đó lại là hứng thú mới trong công việc của cô. Bởi vì cô rất thích nghề giáo viên.
Một tuần sau, cô chủ nhiệm cũ lại hội ngộ với lớp. Qua một mùa hè, đám học trò cô lớn thêm một tí, nhưng tính hiếu động thì vẫn không thay đổi. Ði từ xa, cô Thy đã thấy lấp ló mấy tên con trai lấp ló ở cửa. Thấy cô đến, chúng nó thụt vào rồi tiếng Ðông Kisốt la to:
- Cô Thy tụi bây ơi, năm nay cô Thy chủ nhiệm.
Trong lớp nhảy cẫng lên. Chúng nó có đứa nhảy cả lên bàn. Chúng nó đồng loạt vỗ tay:
- Hoan hô! Cô muôn năm, hoan hô!
Cách mừng rỡ của lớp làm cô Thy nhớ lại năm ngoái, khi lần đầu tiên cô lên lớp. Cô còn nhớ như in những "danh hiệu" chúng nó ghép. Những cái tên "Tí cô nương", "Hồng y sư tỷ" từ lâu rồi đã biến mất. Chúng nó chỉ gọi một tiếng "cô Thy" với vẻ tôn trọng. Có thể chính chúng cũng không nhận ra sự thay đổi ấy, nhưng cô giáo thì nhận rất rõ. Ðối với cô đó là phần thưởng quý giá dành cho sự kiên trì của mình.
Vốn đã có kinh nghiệm, nên ngay tiết đầu cô Thy đã cho ổn định lớp. Năm ngoái thế nào thì năm nay thế ấy. Các tổ vẫn như cũ. Và cả lớp cũng không yêu cầu thay đổi gì. Ban cán sự lớp cũng không thay đổi. Có một điều nổi lên là lớp phó học tập năm ngoái chuyển trường, và cả lớp nhất trí bầu Vũ công tử thay vào vị trí đó. Nói chung là lớp ổn định rất nhanh chứ không nổ ra ầm ỉ như năm trước.
Nhưng khi lớp đoàn kết nội bộ thì lại nẩy sinh mâu thuẫn mới với lớp lân cận. Số là năm ngoái lớp 11C và 11D luôn chạy đua với nhau để dành cờ luân lưu. Năm trước thì không có gì nhưng năm nay tụi 12D nổi hứng thế nào mà rình mò sơ hở của 12C để hạ đối thủ. Chuyện có nguyên nhân xa xưa thế này:
Nói chung là từ năm lớp 10, tụi 10D đã quen coi thường 10C. Vì đó là lớp chuyên môn đứng hạng bét toàn trường. Thế rồi đến giữa năm 11, lớp 11C bỗng vượt trội lên. Tuần nào cũng được tuyên dương dưới cờ và bắt đầu được nhận cờ luân lưu. Ngôi vị hàng đầu của 11D bắt đầu bị lung lay. Chúng nó tức lắm và ngấm ngầm ganh đua, nhưng không có gì ầm ĩ cho tới thời điểm này.
Tuần này 12D trực. Ðội cờ đỏ theo dõi hoạt động của 12C một cách sát sao. Chỉ cần thấy một tên đi trễ­ là chúng trừ điểm thẳng cánh. Lớp 12C biết thế nên bảo nhau giữ kỷ luật rất nghiêm.
Thế mà đến khi chào cờ. Tên lớp trưởng đọc bảng xếp hạng thì lớp 12C tụt xuống hạng 3 vì tội cúp tiết, đi trễ­ và mất trật tự khi xếp hàng.
Ðám 12C tức quá, đợi chào cờ xong, lớp trưởng đại nhân bèn chạy qua hỏi lớp trưởng anh chàng kế bên. Thế là hai bên đổ ra hành lang đối chất:
Ban đầu thì lời qua tiếng lại vì việc trừ điểm, nhưng từ từ chuyển qua gây vụ cây chổi lúc nào không hay.
Số là tuần trước, Minh Lan và Thùy cô nương qua 12D mượn chổi. Ðến cuối giờ cô nàng quên trả, bị lớp buổi sáng lấy mất. Lúc đó Minh Lan định mua đền nhưng tên Quốc bên 12D bảo khỏi nên cô nàng cho qua.
Bây giờ hai bên cãi nhau, tụi 12D không thèm chơi đẹp nữa mà bắt đền ngay lập tức. Hồng cô nương chơi ngang, cô nàng hoa chân múa tay:
- Lúc trước trả không nhận thì thôi, bây giờ không trả đó, làm gì nhau.
Một cô nàng bé choắt bên 12D lập tức nhảy cẫng lên, cũng hung hăng không kém:
- Dân tình gì ăn ngang nói ngược, không trả là thưa lên văn phòng, giỏi không trả thử xem.
Ba, bốn cái miệng bên 12C cùng rống lên:
- Giỏi thì thưa đi, thách đó.
- Ăn nói ngang ngược quá, coi chừng mai mốt rớt đại học đó.
- Chưa bằng mấy người ăn gian. Người ta đi trễ­ có một lần mà trừ 2 điểm.
Chưa bao giờ trong trường lại có một vụ gây lộn tập thể như vậy. Các lớp ở hành lang vuông góc đổ xô ra xem. Bàn tán xôn xao.
Lúc đó cô Thy và cô chủ nhiệm lớp 12D đi lên. Hai cô mới giải tán được đám giặc, xua chúng nó vào lớp. Cô Thy bảo lớp trưởng kể lại mọi chuyện rồi lắc đầu:
- Không ngờ các em có thể kém lịch sự như vậy. Những chuyện cãi cọ như thế chỉ có các em cấp II mới làm. Còn các em thì sắp vào đại học, đã trưởng thành rồi sao lại kém văn hóa như thế.
Cả lớp ngồi im như thóc. Cụt hứng! Chúng nó tưởng cô sẽ bênh vực chúng nó mà lên án lớp kia. Ai ngờ, chẳng những không được bênh vực mà còn bị "dũa". Hết ai còn "nộ khí xung thiên" như lúc nãy.
Cô Thy nhìn xuống từng khuôn mặt rồi nói tiếp:
- Càng lớn, các em càng phải cư xử cho lịch sự với tất cả mọi người. Thế mà lại gây gổ với bạn bè chỉ vì chuyện nhỏ nhặt. Vậy rồi gặp nhau trong trường, các em không thấy khó chịu sao ?
Ðông Kisốt cố vớt vát:
- Tại tụi nó chấm điểm ăn gian mà cô.
- Nếu lớp bên kia chơi xấu thì các em chỉ cần nói nhẹ nhàng thôi và cố đừng để cho mình có khuyết điểm nữa. Như vậy không có ai phê phán các em được. Các em nên nhớ, càng cãi cọ càng làm cho chuyện thêm tồi tệ mà thôi.
Thằng Tiến im re, hết dám khua mỏ. Thấy không ai phản đối gì nữa, cô Thy dịu giọng:
- Các em nên làm hòa với lớp bên, còn bằng cách nào thì hãy tự suy nghĩ.
Cô Thy chỉ nói bao nhiêu đó rồi bắt đầu dạy bài mới. Cả lớp lục tục mở sách ra. Chúng nó không dám có ý kiến gì nữa. Nhưng không được cô bênh vực thì vài tên hãy còn ấm ức lắm.
Ðến giờ chơi, cả đám bắt đầu xúm lại hài tội tên Ðông Kisốt.
- Ê, hôm thứ ba ông trốn học đi đâu, khai thật đi.
Ðông Kisốt gãi đầu:
- Tại gặp thằng bạn hồi cấp II, nó rủ đi chơi bida, không lẽ từ chối.
- Trời, trời, tới giờ mà còn chơi model đó, xưa rồi nghe.
- Rồi ông chơi ở đâu ?
- Ở quá bên kia đường.
Mấy cái miệng la lên chí chóe. Chúng nó đổ thừa tên Ðông Kisốt làm lớp bị mất cờ. Hắn biết lỗi nên làm thinh và hắn thấy tức cái tên cờ đỏ nào rình bắt hắn. Ðồ khó ưa!
Ðang xử tội thằng Tiến trong lớp, vài tên quay ra thấy Minh Lan đứng nói chuyện với tên Quốc ngoài hành lang. Thùy cô nương gọi ngay cô nàng vào lớp. Minh Lan không hiểu chuyện gì. Nó vừa ngồi xuống bàn thì mủi nhọn bắt đầu chỉa qua nó. Thùy cô nương chua ngoa:
- Mày nói chuyện gì với tên Quốc đó, khai ra đi.
- Ðâu có nói gì đâu, nó hỏi tao có thích băng ca nhạc không.
- Rồi mày trả lời sao ?
- Tao bảo thích.
Mấy cái mỏ đồng loạt cong lên, bĩu môi ra. Hồng cô nương dài giọng:
- Mày không biết bây giờ nó là phe đối lập không, đó là kẻ thù không đội trời chung của lớp mình. Tại sao còn chơi với nó?
Minh Lan nhăn mặt:
- Tao có chơi gì đâu, tại nó kêu ra hỏi chứ bộ.
- Nó kêu thì mày không ra, không được sao ? Lại còn bảo thích băng nhạc nữa. Không được thích cái gì của kẻ thù cho, hiểu chưa ?
Minh Lan phản đối:
- Mấy người con nít quá đi.
- Tại lớp nó con nít trước, mình mới con nít sau.
Mai Trúc vênh mặt lên:
- Khổng tử dạy "có thù mà không trả thì không phải là quân tử", hiểu chưa ?
Minh Lan nhăn nhó:
- Thôi mấy người đi, lúc nãy cô Thy bảo mình làm hòa với tụi nó. Ðáng lẽ phải để tao làm sứ giả hòa bình, thì tụi mày lại cản. Con nít vừa thôi.
Thùy nổi xùng lên, làm căng:
- Vậy thì mày chọn đi, một là chơi với tụi tao, hai là chơi với nó. Nếu mày thích nó hơn thì khỏi nhìn tụi tao, khai trừ mày luôn.
Nghe nói như vậy, Minh Lan tự ái:
- Không chơi thì thôi, không cần.
Cô nàng đứng dậy, ôm cặp đùng đùng đứng dậy bỏ xuống bàn cuối ngồi với thằng Tiến. Ðám con gái bị bất ngờ quá nên đứa nào cũng ngồi im. Cuối cùng Thùy cũng tự ái lên, nó nguẩy vai một cái:
- Rõ ràng nó quý bạn ngoài lớp hơn tụi mình. Vậy thì thôi làm quỷ gì, cóc cần.
Thế là cả bọn ngồi im. Mấy cô nàng kia tức Minh Lan lắm nhưng tự ái quá nên mấy nàng không thèm làm hòa. I love you I love you I love you



Minh Lan ngồi dưới bàn cuối đã mấy ngày. Bàn ba đứa, bây giờ có thêm nó hơi chật một chút nhưng ba tên con trai không thấy thế làm phiền. Ngược lại chúng nó càng lấy làm vui. Và không ai bảo ai, ba tên tự động ngồi xích vào nhau, nhường cho tiểu thư một khoảng rộng, cho tiểu thư ngồi thoải mái.
Nhưng dù ba tên con trai cố làm cho Minh Lan vui, nó vẫn không tài nào vui được. Lúc nào vô lớp mặt mày nó cũng như con mèo buồn. Nhất là giờ chơi, thấy nguyên đám nhỏ Thùy kéo nhau xuống căntin, nó càng thấy giận và khổ sở.
Duy thấy Trần tiểu thư xích mích với nhóm bạn, nó cũng đứng ra dàn hòa mấy lần nhưng các vị cô nương ai cũng tự ái cao như núi. Nên hai bên chẳng bên nào chịu hòa trước.
Không phải cô Thy không thấy hiện tượng lạ này, nhưng cô làm ngơ như không biết. Ðể chúng tự giải quyết với nhau. Giờ chơi hôm nay thấy Minh Lan chống cằm ngồi một mình, Duy tạm bỏ rơi hai tên bạn thân, đến ngồi bên cạnh tiểu thư rủ rê:
- Xuống căntin đi Lan, ngồi một mình buồn lắm.
Minh Lan không từ chối. Cô nàng đứng dậy theo Duy đi xuống sân. Duy mua cho mỗi người một cây kem. Rồi cả hai đến ngồi dưới gốc cây phượng.
Tự nhiên Duy nhớ thời gian nó với hai tên bạn khoái ngồi ở đây. Nó nói như tâm sự:
- Lúc Lan nghỉ chơi, mình với thằng Quang, thằng Phục hay xuống đây ngồi. Lúc đó mình thấy chán lắm.
Minh Lan nhìn Duy một cách thông cảm. Bây giờ nó mới hiểu bạn bè giận nhau khổ sở đến nhường nào. Tự nhiên nó thở dài:
- Xin lỗi Duy nghe.
- Xin lỗi cái gì?
- Chuyện lúc trước đó, thật ra lúc đó mình không hiểu tại sao mình như vậy.
Nó ngừng lại rồi thở dài:
- Có khi nào mình bị quả báo không Duy ?
- Quả báo cái gì?
- Lúc trước mình làm Duy buồn, bây giờ mình bị người khác làm mình buồn.
Duy bật cười:
- Ðừng có duy tâm quá tiểu thư. Chuyện đó không thể gọi là quả báo đâu. Nhưng này, sao Lan không làm hòa với mấy bạn đi, định găng nhau hoài sao ?
Nhắc tới đám nhỏ Thùy, tự nhiên Minh Lan lại nổi xùng lên:
- Mình không có lỗi, mình không thèm hạ mình.
Duy không nói gì. Nhưng trong thâm tâm nó cũng không thích Minh Lan nói chuyện với Quốc.
Cuộc "chiến tranh giữa các vì sao" không biết sẽ kéo dài đến đâu nếu không có ngày sinh nhật của Trần tiểu thư.
Thùy là người nhớ chuyện đó đầu tiên. Hôm nay vào lớp, nó kéo cả bọn ra ngoài hành lang:
- Tuần tới sinh nhật Minh Lan, tính sao đây ?
Ðám con gái bắt đầu bàn tán:
- Có nên đi không?
- Biết nó mời không mà đi.
- Chắc nó không mời đâu, nhỏ này kiêu kỳ lắm.
- Nhưng sinh nhật nó mà làm thinh thì coi không được, nó có vẻ nhỏ mọn.
Bàn qua tính lại, cuối cùng cả bọn nhất trí sẽ không đến dự, nhưng sẽ gởi quà như không có chuyện gì. Còn Minh Lan cư xử thế nào là quyền của cô nàng.
Ðó là một dấu hiệu nhường bước. Nhưng Trần tiểu thư không biết sự bàn bạc đó. Tối qua khi ngồi viết thiệp, tiểu thư đã phân vân cả buổi. Nếu mời tụi nhỏ Thùy thì tự ái, nhưng không mời thì thấy mình nhỏ mọn, hẹp hòi. Thế là nó quyết định phải "chơi đẹp". Còn đi hay không thì tùy bọn nó.
Hôm sau vào lớp, tiểu thư phân phát thiệp cho mọi người. Còn thiệp của tụi nhỏ Thùy thì Vũ công tử đưa.
Nhưng như vậy cũng làm cho đám Thùy cảm động lắm.
Ðến chiều cuối tuần, tan học cả bọn vội về nhà thay đồ. Rồi kéo đến nhà Minh Lan.
Thấy bọn nó đến sớm, Minh Lan ngạc nhiên lắm nhưng không hỏi gì. Thùy cô nương thì nói một cách dè dặt:
- Tụi tao đến trang điểm cho mày, với phụ chuẩn bị.
Vẻ rụt rè của con nhỏ làm Minh Lan thấy tức cười. Miệng nó mím mím:
- Lên trên phòng đi, chưa chuẩn bị gì hết.
Thấy nó cười, tụi kia cũng tức cười theo. Nhưng miệng ai cũng mỉm mỉm. Cuối cùng cả bọn cười phá lên. Hồng cô nương oang oang cái miệng:
- Cười thì cười đi, làm gì mím mím thấy ghê.
Cả bọn tíu tít kéo lên phòng Minh Lan. Bắt đầu chảy tóc, làm mặt cho tiểu thư. Ai cũng bị cuốn vào buổi tiệc sắp tới. Lăng xăng chạy tới chạy lui, lấy cái này, lấy cái kia. Minh Lan ngồi trước gương cho Thùy thắt bím. Sinh nhật nó cũng như mọi năm, nhưng lần này cả nó lẫn bọn Thùy đều thấy vui như tết. Có thế mới biết cái chuyện giận hờn thật là khổ sở.



Hôm nay là ngày học cuối cùng. Sau đó khối 12 sẽ thi tốt nghiệp, rồi thi đại học. Cả một trách nhiệm nặng nề ở phía trước nên bọn lớp 12 lo học bù đầu. Giờ này ai mà bỏ học đi chơi thì là mấy cái tên thiếu trách nhiệm trầm trọng.
Sáng nay trời buồn lắm. Mưa suốt từ sáng làm bầu trời lúc nào cũng âm u. Cây bàng trước lớp 12C đứng rủ những giọt nước xuống đất. Trong lớp thì mờ tối, nhìn ra sân lại thấy trời ảm đạm. Cảnh làm cho đám học sinh có tâm trạng nao nao.
Tiết cuối cùng là tiết Anh Văn. Khi ghi dấu chấm hết ở cuối bài, lớp trưởng đại nhân bỗng thở dài một tiếng rõ to:
- Thế là chấm dứt 12 năm đèn sách, buồn quá má ơi!
Câu cảm thán của nó làm mấy tên gần đó nghe được, chúng nó quay xuống bàn lớp trưởng cười rúc rích:
- Hôm nay lớp trưởng làm thơ.
- Thơ thẩn gì mà kêu má um sùm, chắc lớp trưởng đòi ăn.
- Không phải, đòi sữa, hí hí.
Mặc cho mấy cái mỏ trêu chọc, nàng lớp trưởng vẫn ngồi im với vẻ ủ dột. Vốn là người có tầm nhìn xa, cô nàng nghĩ chuyện mấy ngày tới sẽ không còn vào lớp học chung như thế này nữa. Thế là nàng buồn đến muốn ốm đi.
Ở mấy bàn trên, nhóm Minh Lan cũng rì rầm than thở sẽ chẳng còn học chung. Minh Lan vốn đa sầu đa cảm nên nghĩ đến chuyện đó là muốn khóc. Nó chống cằm nhìn ra ngoài trời. Bầu trời âm u càng làm cho cô nàng thấy lòng rưng rưng.
Buồn quá cô nàng ghi một hàng chữ thật lớn ở trang tập cuối: “kỷ niệm giờ học cuối ở lớp 12 thân thương.”
Thấy Minh Lan viết Thùy cũng bắt chước ghi vào tập nó một câu vô cùng văn vẻ: “Vĩnh biệt tuổi học trò hoa mộng.”
Thùy là vua viết văn màu mè. Tụi Minh Lan hay chọc khi nó văn hoa như vậy. Nhưng bây giờ đám con gái đang có tâm trạng bồi hồi không bình thường nên đọc câu đó, không ai thấy tức cười.
Thế là đám con gái trao đổi tập lẫn nhau ký tên làm kỷ niệm. Tập Minh Lan thì đa số viết đại loại như “chúc tiểu thư bay thẳng vào đại học và bớt mít ướt, bớt tiểu thư”, hoặc là “mai mốt xa nhau rồi, tui sẽ nhớ mãi Trần tiểu thư yểu điệu thục nữ”.
Còn tập của nàng lớp trưởng thì thực tế hơn. Ai cũng có câu chúc y chang nhau. Ðại loại là “giờ học cuối, kết thúc ba năm học chung với “Ú đại nhân”. Chúc đại nhân sụt ký cho dễ bay vào đại học”.
Cứ thế, bọn con gái chuyền tập vòng vòng trong lớp. Tụi con trai thì tình cảm khô khan hơn. Chúng nó không nghĩ những chuyện lãng mạn viễn vông như bọn con gái. Nhưng thấy tụi con gái tình cảm ướt át nên cũng bắt chước ướt át theo. Bọn nó cũng trao đổi tập, cũng ghi những câu thể hiện tình bạn vĩ đại và cảm động không thua gì tình bạn của Mác với Ăng-ghen. Nhưng bọn nó thì lý trí hơn bọn con gái, nên tên nào cũng vắn tắt sự mềm yếu ít ỏi của mình.
Là nam nhi nên bọn con trai chỉ nhìn thẳng vào “tiền đồ” đại học, chứ không lan man tình cảm như tụi con gái. Không có chia tay lâm ly bi đát. Chúng nó viết những câu như “chúc mày đạt được mục tiêu trước mắt: Ðại học”, hoặc văn chương hơn thì là “phải bay vào thiên đường đại học, đừng để cánh va vào cành tre bị rớt”... Nói chung là vô số khẩu hiệu để động viên nhau.
Hết giờ, khi cô ra ngoài rồi, cả lớp bắt đầu bung ra như ong vỡ tổ. Tên Ðông Kisốt nhảy lên ghế, múa tay múa chân, loi choi như con khỉ:
- Giờ học kết thúc rồi, bà con ơi.
Thằng Phục thì một chân trên bàn, một chân dưới ghế, vừa ra điệu bộ minh họa, vừa rống lên:
- Trong giây phút chia tay, tim nguyện ghi lời thề.
Nó chợt nhảy xuống đất, chạy lên đứng trước mặt Hồng rống tiếp:
- Ta xa nhau muôn dặm dài nhưng có nhau vai bên vai vĩnh viễn, trong tim đắng cay chia sầu.
Ðám con gái cười rúc rích. Hồng cô nương nguýt Phục một cái:
- Khùng!
Phục biến thể thành một câu vọng cổ ngay:
- Thi phu nhân ơi ta đâu có khùng mà ta chỉ điên một chút. Ta điên vì mai mốt đây ta phải vĩnh viễn xa nàng.
Tụi con gái cười dữ. Bọn con trai cũng xúm lại vây quanh thằng Phục, vỗ bàn vỗ tay ủng hộ:
- Hoan hô!
- Tiếp đi Thi tướng quân.
Thằng Phục khoái quá, chơi nguyên câu vọng cổ mà nó chợt nghĩ ra trong đầu. Thế là soạn giả cải lương không chuyên diễn xuất một màn vô cùng độc đáo. Nó làm cả lớp vui như điên. Tiếng reo hò, tiếng vỗ bàn đánh trống làm cả lớp huyên náo lên, đến nỗi mấy lớp khác chạy qua xem chuyện gì.
Thấy lớp 12C vui quá, mấy tên chịu quậy của lớp khác cũng ở lại xem. Và cũng vỗ bàn vỗ ghế nhiệt tình không thua gì dân trong lớp.
Thấy mấy lớp khác nhiệt tình quá, Ðông Kisốt nhảy lên ghế la to:
- Quý vị ở các lớp bạn có tiết mục nào hay, xin mời lên biểu diễn cho chương trình lớp tui thêm phần phong phú. Xin mời quý vị.
Nó chưa dứt lời thì một anh chàng cao lêu nghêu ốm tong bước vào. Anh chàng giơ tay lên hăng hái:
- Tui, tui.
Ðó là lớp trưởng 12D bên cạnh, kẻ thù không đội trời chung của “ú cô nương” trước đây. Nhưng bây giờ cái màn thù hằn là xưa rồi, cũ rích rồi. Bây giờ là màn thể hiện tình đoàn kết quốc tế vô sản. Sự xung phong của anh chàng được đám 12C ủng hộ nồng nhiệt bằng la hét và vỗ tay. Anh ta nhảy ngay lên bục:
- Ðể kỷ niệm ngày chia tay, tui xin ca bài “Nỗi buồn hoa phượng”.
Ðợi cho tiếng vỗ tay im hẳn, anh chàng bèn ca hết sức truyền cảm:
- Mỗi năm đến hè thì tui nghỉ hè. Nghỉ xong mùa hè tiếp luôn mùa thu. Mùa thu chưa đã chơi tiếp qua đông, bốn mùa nghỉ chơi đã đời. Rồi sau đó lưu ban... dài dài.
Ca sĩ càng ca, cả bọn càng cười nghiêng ngửa. Khi anh chàng ca xong, đám con trai kéo anh chàng xuống đè ra ký tên trên áo.
- Ðể tui cho chữ ký làm kỷ niệm.
Mỗi người ký một chỗ, lớp trưởng cong người la oai oái.
- Ê nhột!
- Chịu khó chút đi, dễ gì được xin chữ ký của tui.
- Hân hạnh lắm mới được tui ký tên đấy, lớp tui xin hoài mà tui đâu có cho.
Cứ thế mỗi người ký một chỗ, đầy cả áo anh chàng. Ban đầu hắn ta còn kêu nhột inh ỏi, nhưng thấy tụi nó ký hăng hái quá anh chàng cũng đâm ra khoái.
- Ðể tui về lớp cho lớp tui ký.
Màn ký tên có vẻ được nhiều người ủng hộ. Thế là cả lớp quay ra tặng chữ ký lẫn nhau. Nhưng ký trong tập là xưa rồi, model bây giờ là chơi luôn trên áo. Và chúng nó ký tặng nhau loạn xạ. Chiếc áo quý giá ấy sẽ được giặt cất rồi làm kỷ niệm.
Minh Lan thường ngày một giọt mực dính áo cũng khó chịu. Bây giờ cô nàng cũng nhiệt tình xin chữ ký, dù ngồi yên để cho viết ngoáy lên áo thì nhột chết được. Ðông Kisốt chơi ngông, nó bảo Mai Trúc:
- Cho bà ký lên mặt tui nè, chơi như vậy nó mới nổi.
Gì chứ khoảng ngông nghênh thì tụi con gái 12C đâu có chừa. Cả bọn đè thằng Tiến ra bàn, mỗi nàng ghi tên của mình ra một chỗ. Tiến ta nhột quá cười hinh hích. Hồng cô nương đập vai nó một cái:
- Không có cười, ông cử động hoài làm sao tui ký.
Tiến cố gắng ngồi im. Khi các nàng ký xong thì mặt nó đầy những mực. Nó ưỡn ngực nói một cách tự hào:
- Ðây là biểu tượng của lớp 12C nghe bà con.
Lớp trưởng đại nhân bỗng đề nghị:
- Hôm nay là ngày cuối, tui đề nghị lớp mình đi ăn chè. Còn “biểu tượng của 12C” thì để nguyên mặt vậy mà đi. Có ai phản đối không?
Một đề nghị hấp dẫn như vậy đố ai phản đối cho nổi. Thế là cả lớp ùa ra hành lang, rồi tản ra lấy xe. Sau đó lại tập trung ở cổng trường như bầy ong nhao nhác.
Duy kéo Minh Lan đi lùi lại phía sau:
- Lan ra gọi điện về nhà đi. Sợ về trễ bị đòn như lần trước có người xót ruột.
- Ai thế?
Duy cười không trả lời. Minh Lan tức quá hỏi lần nữa:
- Ai thế?
Duy đáp bừa:
- Tên hàng xóm, được không?
Minh Lan nguýt Duy một cái. Nó biết ngay người đó là ai nhưng nó muốn chính miệng Duy nói ra. Không ngờ anh chàng cứng rắn quá, nó đành chịu thua và tự nhủ nếu sau này Duy có nói ra lần nữa nó sẽ bắt bẻ tới bến.
Cả lớp 12C kéo nhau đi một dọc dài trên đường. Tên nào áo cũng đầy chữ ký. Cả bọn định kéo vào quán chè nhưng đông quá không quán nào chứa nổi. Thế là theo đề nghị của lớp trưởng, cả lớp đành mua kem rồi kéo vào công viên thưởng thức.
Tên Ðông Kisốt nghêu ngao đi đầu tiên. Mặt mũi nó còn đầy dấu mực. Nhưng nó không thấy quê chút nào, ngược lại còn vô cùng hãnh diện vì được làm “biểu tượng của lớp”. Anh chàng nhe răng cười với một đám con nít đi ngang khi chúng nó chỉ trỏ anh chàng một cách khoái chí.
Ðám 12C đi đến đâu, người ta quay lại nhìn đến đó. Có người ngạc nhiên, có người đồng cảm. Với bọn học trò thì các trò khỉ của chúng nó đâu có gì lạ lùng. Chúng nó mà không khỉ thì mới là chuyện đáng nói.


Xem bài cũ hơn  |  Xem bài mới hơn  |  Đầu trang  |  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết



Copyright © Diễn đàn THPT Binh Thanh 2011. Ghi rõ "Nguồn: https://binhthanh.forumvi.com" khi trích dẫn nội dung từ website này.
Đầu trang | Mobile | Liên hệ BQT | Thiết kế bởi Phạm Văn Tuyển

       Vườn Thơ.tk | Đọc truyện